Đôi lời nói
Hôm nay là 49 ngày của ba tôi. Cách đây 49 ngày trước, khi tôi nhận được điện thoại từ vợ tôi thì trong lòng tôi như trống rỗng. Tôi gọi điện hỏi mẹ tôi thì bà như 1 người mất hồn.
Tôi kết thúc cuộc họp giao ban hàng tuần tại công ty như mọi ngày và trực tiếp gặp giám đốc để xin nghỉ phép. Tôi chạy thẳng một mạch ra Vũng Tàu. Quãng đường đi khá dài và giúp tôi định thần lại khá tốt. Nhưng tất cả những sự an ủi về thời gian tĩnh lặng ấy không là gì khi tôi chứng kiến khung cảnh và những sự kiện xảy ra xung quanh đó đã đập đổ tất cả sự bình tĩnh của tôi.
Ngồi trước quan tài ba tôi và tôi đã khóc. Có rất nhiều câu hỏi hoặc dằn vặt mà bản thân tôi tự đặt ra.
Đến bây giờ tôi vẫn chưa trả lời được.
Có một sự nuối tiếc nhất mà tôi chưa thể làm và có thể đó là nỗi ám ảnh lớn nhất trong cuộc đời tôi.
“Tôi chưa thể ôm ba tôi lấy một lần và nói rằng tôi yêu ba tôi rất nhiều.”
Những thứ vô hình lại hiển nhiên là những thứ quan trọng và cần thiết nhất. Hãy biết trân trọng ngay khi bạn chưa cảm nhận được nhé.
Phản hồi gần đây